cối khuya
Ngày con thơ dại
Mẹ thức suốt đêm
Một mình giã mướn đóng thêm tiền trường
Chày khuya làm mỏi canh sương
Nện từng nhịp mạnh mở đường chữ thơm
Lửa ngầm cháy ruột cuí cơm
Sương khuya đọng lá bầu non ngoài giàn
Con cuí cháy tàn
Mẹ còn đứng cối
Đèn khuya le lói
Soi bóng tre gầy
Sương nhiều nên cám không bay
Mà sao vầng trán ướt đầy mồ hôi
Gạo này mẹ giã trắng tươi
Nửa mua giấy mực, nửa nuôi gia đình
Ngày mai con xuống tỉnh thành
Mang theo giạ gạo, chút tình mẹ quê
Con nằm ngủ vạt giường tre
Lòng thơ trăn trở lắng nghe nhịp chày
Hé mền nhìn bóng cao gầy
Con thương thương quá, nhịp chày canh sương
Nát rồi cối gạo quê hương
Từ ngày bỏ xứ lên đường tản cư
Trán nhăn cày nếp ưu tư
Đêm nay ngồi viết lá thư quê nghèo
Ao xưa tản mác sóng bèo
Chân trời cũ, tiếng sáo diều im hơi
Ngước lên, mắt loạn bụi đời
Trời đen khói lửa, sáng ngời hoả châu
Chày xưa cối cũ còn đâu
Còn đâu hột gạo thơm mùi quê xưa
Nửa đời con, mấy gió mưa
Công ơn trời biển con chưa đáp đền
Đêm nay gục khóc bên đèn
Làm thơ dâng mẹ trọn niềm cối khuya
Kiên Giang
(Tết 67)