Về mùa nước nổi miền Tây Thăm đồng sẽ thấy hồ đầy mây bay Chênh chao khi gió lá lay Khẽ khàng... không để... mây bay về trời. Quỳnh Linh
Miền Tây ngủ sớm quá chừng Mới chập tối đã căng mùng vào đêm Trăng lên giấc đã êm êm Đến tờ mờ sáng… ngủ thêm… là thừa. Quỳnh Linh
Miền Tây thương mến của ai Nắng loang "say” thế, mưa “dài” ủ ê Người đâu có “dữ” chỉ “ghê” Nếu mà đã gặp bùa mê... khó về. Quỳnh Linh
Hết yêu thì bỏ đâu sai Hoa tàn phải rụng ngày mai nụ chồi Người đi đất bén gót rồi Chỗ xưa sẽ có người ngồi thay thôi.
Em ngồi kéo tóc vào môi Bỏ quên một trái tim côi mộng cầm Em nằm ôm gối mơ nhầm Bỏ quên một bóng âm thầm… nhớ em.
Em như chìm giữa phố đông Trăm nhìn mà vẫn như không mắt cười Phố rơi hoang hoải lòng người Em tôi chết lặng tim lười biếng yêu.