mười thương em
Một thương em nói giọng đàn
Nửa khuya tâm phách tình tang đôi bờ
Hai thương viết lẫy cười đưa
Giữa hàng chữ đắng vẫn thừa mạch nha
Ba thương ý Phật lời ma
Khi gần gang tấc lúc xa nghìn trùng
Bốn thương đánh một lối vòng
Vờ như tai lãng, như không hiểu gì
Năm thương ghen sảng ai bì
Rẩy tay phủi nợ chẳng vì căn nguyên
Sáu thương ngắt véo hồn nhiên
Giữa trăm móng nhọn có nghìn vuốt ve
Bẩy thương con mộng đi về
Bóng trăng nghi hoặc sông thề mù sương
Tám thương cái thật khó thương
Lềnh khênh hào lũy biên cương quanh nàng
Chín thương hỷ nộ xung tàng
Coi nhau như đất, như vàng tuỳ cơn
Mười thương nắng giận mưa hờn
Cho đây với đấy vui buồn hụt hơi