tri âm, tri kỷ
Ở đây mưa núi nghìn đêm trắng
Lòng lạnh như rừng nhớ chẳng khuây
Em gọi nửa khuya lòng hực nắng
Dưới làn chăn mỏng cũng mây bay
Ðôi khi ta nản như cây mục
Sau tận sức ta, làm hết mình
Ðứng thẳng qua bao mùa đớn nhục
Người hàm hồ trách cứ vô tình
Ðập uổng đàn chăng hỡi Bá Nha
Tử Kỳ tâm đắc thật hay ngoả
Tri âm, tri kỷ đời nay ấy
Không bán ta thì cũng hại ta