Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (101). Thu Cảm. Thu cảm nên trời ánh nhạt thôi. Cho cơn gió nhẹ thoáng làn hơi. Vầng mây lờ lững, bầu xa vợi. Chiếc lá khô vàng, bóng nhỏ rơi. Trầm lắng tâm hồn, vương...
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (102). Quyện Hồn Thương. Thấy nhớ hồn yêu đã vắng xa. Đêm nay thao thức một mình ta. Nghe như vương vấn từng đêm thắm. Hai bóng Trăng, Sương trải mặn mà. Trầm mình, lắng...
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (103). Dài rộng nỗi tương tư. Những con sông đều xuôi về biển cả. Đem nước mùa qua bến lạ bờ quen. Suốt năm ròng nước thư thả xuống lên. Phù sa thắm bồi thêm cho đồng ruộng...
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (104). Chẳng Còn Chi. Hôm nào gần gũi ấm lòng nhau. Chỉ thoáng vắng xa, dạ phải nao. Tình thắm đong đầy như vạn kỷ. Thuyền xa, biển nhớ, nỗi ai ngào! Rồi chiều hôm ấy,...
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (105). EM VỀ. Em đi nỗi nhớ mang theo. Để cơn gió hút bao nhiêu hững hờ. Em đi người ấy ngẩn ngơ. Sớm chiều trông ngóng đợi chờ tin em. Em về vạt cỏ lại mềm. Đôi chân...
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (106). VĨNH CỬU. Thế là đủ chẳng cần gì thêm nữa. Dẫu có xa kí ức vẫn dội về. Không mơ mộng như cái thời tuổi trẻ. Định mệnh rồi đang gắn kết hai ta. Rất yêu nhau dù có...
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (107). VẠN KỶ. Trời rét buốt gió lùa khe cửa. Đêm đông về ngóng lửa tim ai. Canh khuya trằn trọc thức hoài. Nỉ non gió rít bên ngoài lạnh tê. Cứ ngóng đợi tứ bề trống trải...
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (108). Sao có thể. Anh một mình lặng lẽ ở nơi đây. Chuyển niềm vui về phương xa người ấy. Trong đêm khuya mình ơi em có thấy. Đốm lửa nào đã bừng dậy trong tim. Có thể là...
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (109). Khóc Hoàng Hôn. Thời gian đánh mất ngày xuân mộng. Để tủi đêm nay giá lạnh đông. Đường tối ngập tràn canh vắng lặng. Hồn đen tan nát chuỗi chênh chông. Đời ai hoa nở...
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (110). Hãy Tỏ Lòng. Gió đã nhẹ khơi ý mộng hồn. Mây kia sao chẳng trải nguồn cơn? Để đêm sóng nước ngàn năm chảy. Cho bóng trăng sương vạn kỷ vờn! Chuỗi sống quạnh hiu sầu...