Yêu người ta mãi luôn yêu Phương xinh thêm nỗi yêu kiều càng thương Ngọc ngà toả sáng muôn phương Hỡi ơi Phương Ngọc vấn vương lòng này.
Thích 1 người, như nâng nhẹ viên bi Giờ quên đi, khó gấp trăm gấp tỉ Sâu trong đầu hình thành chuỗi suy nghĩ ''Tiếp tục nào, .....thui,.... m hãy quên đi''
Ta chết, bông rũ đã thành đôi Thân rã mình ta cứ mãi ngồi Một góc không gian không nắng rọi Màu đen u tịt, nỗi đơn cội