ông người dưng
Ơ, sao lạ cái ông người dưng đó
Cứ âm thầm mà đứng ngó người ta
Gởi điều gì vào trong đôi cánh gió
Mà hương đời ngan ngát thoáng bay xa
Thơ ông viết hôm qua tui đã thuộc
Sợ mẹ rầy nên vội cất vào mơ
Buổi tối ngủ tui nói cùng sợi tóc
"Ông người dưng không biết có... đợi chờ!"
Gọi là... ông cho thấy... xa một chút
Chứ tuổi mình, ừ, cũng rất gần nhau
Gọi anh, em, tui thấy tim... thẹn mất
Cứ như mình... gần gũi lắm hay sao?!
Ông người dưng, biết không tui cũng nhớ
Nhưng lẽ nào lại bày tỏ với... ông
Tui nhớ... biển, nhớ... mây cùng nhớ... gió
Ông nhớ... ai và biết có... thật lòng?
Ơ, sao lạ, nhớ tui ư? Ấy chết!
Đừng cợt đùa tui tội nghiệp nghen ông
Khi trái tim tui bắt đầu tha thiết
Là... từng chiều tui đứng ngắm mênh mông
Nếu là biển, xin tình đừng xô sóng
Để thuyền còn về cập bến bình an
Nếu là mây, xin đan tròn ước mộng
Cho tơ duyên đừng nối khúc bẽ bàng
Ông người dưng với tui, mình... khác họ
Sao có cùng một nỗi nhớ như nhau
Hay từ một kiếp nào xa xôi đó
Mình hẹn hò yêu dấu đến mai sau?!...