Tôi dũng cảm đi vào vùng kỷ niệm. Đáng lẽ tôi không được đến bao giờ. Tôi xây lại những gì từ dĩ vãng. Đẹp hơn nhiều trong những vần thơ. ***. Tôi biết đến là lòng xô bão gió. Đến một mình lặng lẽ một mình thôi. Tôi...
Dang tay hứng hạt mưa rơi. Hạt thương hạt nhớ cho vơi nỗi sầu. Hạt thương nặng tựa sương thu. Hạt nhớ đong đầy như nắng cuối đông. *. Ước gì chạch đẻ ngọn đa. Để cha làm phước cho ta lấy nàng. Ước gì mắt muỗi đầy...
Từ hôm ấy ta ngừng hỏi thăm nhau. Ngừng yêu thương và bắt đầu xa lạ. Mải miết đi trên đường đời trăm ngả. Chẳng còn một ai nhắc hai chữ “đã từng”. Từ hôm ấy ta bỗng hóa người dưng. Đôi chân bước đi không một lần dừng...