nhớ sài gòn
Tác giả:
Th-Ân
Nhớ Sài Gòn một chiều mưa tầm tã. Phố đông người ai vội vã đón ai. Nhớ Sài Gòn một sáng buổi chớm mai. Ta lặng lẽ....ly cà phê thức muộn. Nhớ Sài Gòn cô quạnh những chiều buông. Ta nhẹ bước giữa phố phường xa lạ. Nhớ Sài Gòn...
|
nắng sáng
Tác giả:
Th-Ân
Nắng đã thức rồi chưa. Sao đêm còn ngáy ngủ. Gió thì thầm như nhủ. Lá xanh rụng bên đường. Có một chút vấn vương. Hiu hiu làn gió bấc. Có một tí phản phất. Cái chớm lạnh mùa đông. Gió vẫn thổi vòng vòng. Quay quanh cùng tia...
|
say
Tác giả:
Th-Ân
Ta say một vốc rượu để mơ mơ. Lời yêu ai nhận tình thơ ngại ngùng. Cũng bởi tình quá cái mông lung. Ta say ta dại tình còn có không. Có không? một mảnh cái tình hồng. Yêu thêm lần nữa, có nồng như xưa. Nào đâu có phải, cái...
|
đà lạt phố
Tác giả:
Th-Ân
Sáng cà phê một mình. Giữa lặng thinh cuộc sống. Sao nghe lòng trống rỗng. Buốt giá ở trong tim. Sáng cà phê một mình. Giữ dòng đời qua lại. Ta thấy mình ngây dại. Khi bước vào cuộc vui. Sáng cà phê một mình. Co ro vào một...
|
hối vợ
Tác giả:
Th-Ân
Mẹ gọi lên đây mẹ bảo này. Mẹ vừa chấm được một pé đây. Mày mau hò hẹn nhanh đi đấy. Mời uống cà phê xem mắt ngay. Nghe xong điện thoại tay run gẫy. Lo lắng hồi hộp với ca này. Hò hẹn, cua gái đây nào biết. Thật là khó xử,...
|
tha phương
Tác giả:
Th-Ân
Ngó nghiêng mấy bận giữa đời. Xôn Xao quang gánh mình em nhọc nhằng. Nắng kia trời đổ chang chang. Bước đi vội vã hành trang đẫm mình. Chân qua bao nỗi gập ghềnh. Chông gai đã trãi, nhục vinh đã từng. Bơ vơ giữa xứ người...
|
trường cũ
Tác giả:
Th-Ân
Cổng khép đìu hiu cổng vắng tanh. Lớp trống không ai về chốn cũ. Vắng tiếng bước chân nghe êm ái. Còn đâu bóng dáng người thân quen. Ta về chốn cũ cổng trường quen. Xác xơ cánh phượng rụng bên thềm. Thân cây gầy gộc bao ký...
|
mưa đầu mùa
Tác giả:
Th-Ân
Mưa đầu mùa rưng rưng nỗi nhớ. Nước mắt nào ngưng đọng đầu môi. Ta nhìn em ánh mắt xa xôi. Đầy hư ảo ngập tràn nỗi nhớ. Mưa đầu mùa đã khơi dòng nhớ. Ướt tóc người, ướt cả tình ai. Mưa đầu mùa, ướt luôn tóc mai. Ta thương...
|
quen rồi
Tác giả:
Th-Ân
Quen rồi một góc cà phê. Quen rồi anh vẫn đi về mình anh. Quen rồi phòng lạnh vắng tanh. Quen rồi anh vẫn mình anh âm thầm. Quen rồi tình để trong tâm. Anh đây chỉ biết đứng câm ngắm người. Quen rồi môi vắng nụ cười. Khóe...
|