kẽ tay cuộc đời
xòe bàn tay năm ngón
ngón to, ngón nhỏ.
nào khác gì đâu.
còn lại gì -
hạnh phúc?
yêu thương?
rồi cũng theo khe hở bàn tay
trả lại với buột ràng
trở lại trong ta.
có bao lâu?
sao ta vẫn ngồi đây
suy nghĩ chuyện xa xăm.
ô hay!...
có đâu hệ lữ trăm năm?
chỉ là một phút tịnh tâm
thấy mình.
nâng niu từng sợi tóc.
sợi dài, sợi vắn.
nào thấy khác gì nhau
khi tóc mình rụng xuống.
còn lại gì -
cuộc đời?
dĩ vãng?
rồi cũng rơi theo sợi tóc rụng dần
trở lại với mênh mông,
với hư không.
được bao nhiêu?
sao ta vẫn nằm đây
mơ mãi chuyện tương lai.
ô hay!...
nửa đêm
cuối giấc mộng dài
thấy mình thức dậy
tụng bài kinh xưa...
ngày,
vẫn đêm.
Nguyễn Phước Nguyên