khúc tự tình phù du
thôi thì em mặc áo xanh
cho hồn ta ẩn bên nhành kết thơ
thôi thì em rủ tóc tơ
cho ta tựa gốc sương mờ tịnh tâm
thôi thì em nguyện lâm râm
cho ta ngửi nẫu môi trầm như lai
lỡ không cái gã địa tài
đắp chăn gã ngủ giấc dài trong tôi
mai một ta có luân hồi
tái sinh lại giữa khóe môi em hồng
ngâm mình tiếng nước suối trong
ta siêu theo cánh phượng hồng em bay
mốt mai ta có lưu đày
thì xin trọn ngục tóc mây yên nằm
hóa thành con chấy trăm năm
ta xin canh giữ rừng trầm nhân gian