ngực trầm hương ấu thơ
năm năm rồi thoáng chốc
thương người mái đầu xanh
lỡ cùng ta mơ mộng
rớm máu bàn chân không
dốc người dao xóc ngược
níu kéo đời long đong
tay thánh thần cũng mỏi
năm năm rồi thoáng chốc
hồn buồn theo cây trông
máu đi về chỗ khác
tình đau trong tim thầm
lá vui nghèo sân gió
mắt mù cơn mưa giông
năm năm rồi, thoáng chốc
thương người môi thanh tân
tóc nồng hương trẻ dại
ngực trầm hương ấu thơ
theo ta đời lỡ dở
ngậm tăm trong mộ sâu
năm năm rồi, thoáng chốc
thương người nhánh hoa non
nụ đời chưa kịp nở
mộng đầu đã héo hon
tình ta như biển rộng
có đủ ru hồn người
đến cuối đời khốn khổ ?
trưa nay ta làm thơ
tạ lỗi người tri kỷ
trưa nay ta làm thơ
ước mơ đời sớm đổi
(8-72)