xứ người cô quạnh
Tác giả:
Việt Phúc
Em sẽ về thăm lại bến đò xưa. Ôn kỉ niệm cùng cơn mưa nắng hạ. Và đông ấy gió về thêm lạnh giá. Anh ôm trầm hôn gò má mỏng manh. Em sẽ về để bước tiếp cùng anh. Bỏ lại hết nơi thị thành cám dỗ. Làn khói bụi còn bay mờ con...
|
về quê mẹ ( cú trung đối - phiến đối )
Tác giả:
Việt Phúc
Bữa ấy quen rồi ngủ bụi tre. Cười trâu miệng ngáp giữa trưa hè. Diều căng sáo vọng do bầy trẻ. Nhớ thuở buông lời nhạc vẫn nghe. Chị cõng thằng la vì mảnh ché. Chờ đêm dỗi nguyệt gió luôn kè. Dòng thơ tả sẵn về quê mẹ...
|
vô thường
Tác giả:
Việt Phúc
Cõi thường một lẽ trắng tay. Quay về hoài niệm tháng ngày lạc trôi. Trái ngang hết nửa dòng đời. Mây lờ lững thoảng giữa trời cao xanh. Còn ta dạ nẫu chòng chành. Bạc đầu mới ngộ từng canh cứ dài. Bến xưa lệ tủi u...
|
vết roi của mẹ
Tác giả:
Việt Phúc
Hôm qua trốn học đi bơi. Về nhà Mẹ đánh tơi bời đòn roi. Uê oa nức nở con ngồi. Hai dòng nước mắt tràn rơi đầm đìa. Ngõ ngoài lũ bạn. Ô kìa. Có chi ! Mà khóc? Thế kia hả mày? Phụng phịu...
|
vô thường 01
Tác giả:
Việt Phúc
Bài : LẼ VÔ THƯỜNG 01. Thơ : Bành Thị Nòi. Nhòa phai cát bụi ngữ tan rời. Dạ vững thanh bình cảnh tấn khơi. Tháp cổ trìu ngân thiền lẽ phận. Hồi chuông khẽ vọng trấn hương trời. Tầm canh vạn cõi xây tình vậy. Gửi nghĩa...
|