cho chừa cái thói điêu ngoa
chồng tôi là chồng của tôi,
chồng chị vẫn chồng chị thôi đó mà.
vẩn vơ tôi có qua nhà,
hỏi thăm chồng chị mượt mà vài câu,
cũng là chia xẻ cùng nhau,
câu thơ, khúc nhạc tâm đầu tiếng xưa...
chị đành nổi trận gió mưa,
tìm chồng tôi để đẩy đưa tâm tình.
giá như hai chị em mình,
đổi qua, đổi lại, chắc tình vui hơn...
chập chùng những núi cùng non,
đi đâu rồi cũng lồng son quay về.
câu thơ chừ đã ê chề,
tiếng xưa chừ đã não nề âm thanh.
đổ thừa tuổi chẳng còn xanh,
chùng chân mỏi gối nên đành bỏ nhau.
bỏ nhau thì cứ bỏ nhau,
chồng tôi, chồng chị thuộc làu kinh xưa...
kinh rằng cái thói đong đưa,
trước sau gì cũng chịu mưa cuối đường.
chị về gặm lại khúc xương,
tôi về đóng lại cái giường ba chân.
ngó nhau lòng lại tần ngần...!!!
pd*2005