một lần, tôi chợt thấy tôi
Khuya sâu-thẫm chờ ánh nắng-trong
tôi thấy đêm sáng niềm hy-vọng.
Và, thấy ngày chìm nhanh, khuấtt vội
khi bình-minh nhạt ánh ửng-hồng.
Tôi thấy đời tươi sáng bình yên
trên môi cười thơ trẻ hồn-nhiên.
Và, thấy trần-gian trôi hư-ảo
trên tóc già bạc trắng truân-chuyên.
Tôi thấy hạnh phúc hay sầu khổ
khác gì nhau trên cánh môi cười,
khác gì đâu nước mắt đầy vơi .
Vui, òa khóc. Cười, buồn rû-rượi.
Giữa bao-la mênh-mông vạn cõi,
Giọt hư-không rơi nhẹ xuống đời
hoá thuyền-hồn lênh đênh trôi nổi
sóng phận-người vùi dập tả tơi
Rồi, khoảnh khắc vô-biên vẫy gọi
cho một lần tôi chợt thấy tôi