thu đắng
      
      
      
      
        Lất phất mưa bay lá rụng rơi 
Bên song ngóng nắng cuối chân trời 
Nhớ người phương ấy sầu ray rứt 
Thương cảnh chốn này tủi khó nguôi 
Nguyệt lẻ nghe đau tràn mí mắt 
Trăng đơn để xót ngập bờ môi 
Thu tê tái đọng từ niên khứ 
Chầm chậm in hằn dấu ấn khơi ! 
Bác Từ