sau nỗi nhớ
Anh đã yêu Em tình yêu thánh thiện
Mặt hoa dung in ngày tháng Chân như
Không hóa trang chẳng cơn đau trầm tích
Nên đời Anh đầy nghị lực thặng dư
Sóng nhân ảnh trắng bờ sông vô lượng
Hồn tương tư chất ngất mộng tình mơ
Sông ân tình uốn mình theo lưu thủy
Mát tình Em như một bức tranh thơ
Cắn chưa đứt dấu môi hồng rực rỡ
Hôn chưa say trên vạt áo tâm tình
Em có nằm trên thủy tinh vụn vỡ
Cũng thấy đời mang dấu ấn xinh xinh
Bỗng đôi mắt hạt châu ngày xưa ấy
Thu cô đơn trong chăn gối mùa đông
Không sợi tóc bình an nằm tự tại
Theo chân Em ấm áp phấn môi hồng
Em từ đó vỗ cánh bay vạn lý
Vượt trùng dương quên nỗi nhớ ngàn khơi
Về một chỗ tưởng như chừng tri kỷ
Cho tình Em rực rỡ đóa hoa đời
Ðêm ảo ảnh thấy Em trong huyền thoại
Cười Liêu trai phơi lã ngọn tóc dài
Áo lụa mỏng quấn khăn hồn sa thạch
Mờøi Anh về trong cõi mộng Thiên Thai
Sau nỗi nhớ có muôn trùng ý nghĩ
Em ở đâu bỏ lở hội tân kỳ
Nghe mơ hồ có chút tình thầm thỉ
Vướng hồn Anh từ buổi ấy Em đi
Linh Quân