khi qua dốc mạ ơi ở ba lòng
Trong đám đi tìm trầm chốn thâm sơn cùng cốc có người là nông dân bỏ cày lên mạn ngược có kẻ ở thị thành bẻ bút làm hảo hớn cũng có "anh hùng tận" vác rựa lên sườn non có tay đời lận đận tìm kiếm phút huy hoàng lại có người là thánh có kẻ là ma vương tất cả đều thượng sơn cô hồn chung một lũ ngày rừng chan mưa lũ râu tóc ướt phiêu bồng nói chung, đám tìm trầm vì đói cơm rách áo người yêu coi như không vợ con như gió thoảng chiều nay, qua Ba Lòng vì đâu, mà thương nhớ đâu phải giò phong lan tim tím chiều mắt ngó? cũng không phải chùn chân trước núi rừng muông thú nhưng mà, cả binh đoàn đều rưng rưng nước mắt lúc leo qua con dốc có tên là Mạ Ơi dốc còn cao mong đợi tình còn sầu chơi vơi riêng ta, thì em ơi nhớ miền Nam tha thiết Sàigòn có em biết nỗi đau của mưa rừng? không ngãi cũng tìm trầm đó là điều có thật. *BaLòng 1985. (trích Hát Dạo Bên Đời)