Hiện tại tôi nhớ đến một người. Người đó chưa phải tuổi đôi mươi. Tôi gọi người ta là "người đẹp". Bởi vì "người đẹp" rất hay cười. Nụ cười ấy như tia nắng ấm. Sưởi lòng tôi được vui trở lại. "Người đẹp" khiến lòng tôi...
Này em ơi, dừng lại nghe tôi nói. Sao em lại buồn, lại khóc, lại nhớ mong. Tôi thương em, sao em không để ý. Mà lại thương tên "mắt dịt" đến mỏi mòn. Này em ơi, tôi ghét em lắm đấy. Em ngây thơ, dễ mến và em hát thật...