chẳng giấc mơ nào có tên
Dĩ vãng hiện tại tương lai,
như một chuỗi ngọc,
mà thời gian
là
sợi chỉ mong manh se kết .
Em kể anh nghe, về dĩ vãng của em,
Một dĩ vãng màu hồng hoa Phấn,
thêm chút tim tím mực mồng tơi
và vàng tươi vòm Hoàng Anh rực rỡ.
Dĩ vãng của em đã có anh trong ấy .
Anh như một áng mây,
che em trên đường buổi trưa về học.
Anh như con sông nhỏ,
quấn quýt lượn lờ, quanh em
con đường ngoằn ngèo bụi đỏ.
Anh như chú Vành Khuyên,
líu lo bên cửa sổ,
sáng ngày em tỉnh giấc nồng.
Anh cũng là chú dế dễ thương,
xoa đôi cánh mỏng tấu khúc nhạc du dương
tặng em những đêm hè oi ả.
Thế mà em quay đi,
Thế mà em ngoảnh mặt.
Có thấy gì đâu - áng mây buổi trưa che em khi nắng cháy,
biết làm chi - con sông nhỏ theo mãi gót về,
va tiếng hót Vành khuyên
không làm em rung động,
tiếng dế đêm Hè ư ?
chỉ làm em phiền lòng .
Em mải mê
pha màu mực tím
gò chép từng bài thơ tình
không phải của riêng mình.
Mộng mơ dưới vòm hoa Hoàng Anh
chờ đợi mãi một người,
mà người ấy không phải là anh.
Để hiện tại
em đang kể anh nghe về dĩ vãng,
mà tương lai thì không thế nào
em có thể tìm đến bên anh.
Làm sao em cắt được
dù
sợi chỉ mong manh,
nhặt lại hạt dĩ vãng
và .....
Anh ơi có thể nào
cho em tìm lại được áng mây , con sông ngày cũ
Còn cách gì cho em nghe lại tiếng chim khuyên buổi sáng,
tiếng dế buồn ban đêm
và Anh.....
là dĩ vãng,
là hiện tại
là tương lai
của em,
chỉ của riêng em......