trăng xưa
Tuổi em
trăng lệch đầu non
đời ta
thân Cuội mỏi mòn tháng năm
chiều xưa
em sáo sang sông
để ta
nuốt ánh trăng rằm sáo ơi !
Ngậm ngùi
một chút riêng tôi
vần thơ lục bát
bồi hồi xót xa
ta về
múc ánh trăng tà
giọt buồn ngày cũ
thoáng qua cuối đời
Trăng khuya
chếch bóng bên đồi
lẻ loi tiếng vạc
giữa trời sương đêm
chút tình
gợi nhớ lời êm
hương xưa còn động
nỗi niềm riêng mang ./.