dốc hư âm
gần nhau, cũng thật gần
xa nhau, đã mù xa
tình yêu giữa người-ta
đọa đầy tim cơn đói
linh hồn, đôi cánh mỏi
chao trầm cõi lặng câm
ta trèo dốc hư âm
thẳm vực đời, lao xuống
nét cọ mòn mong muốn
tranh lõa thể, dấu che
đời, khi lắng hồn, nghe
khỏa thân lòng hấp hối
uống cạn men nguồn tối
lời, xóa rối hương đau
cười, nụ đắng mời nhau
nhọc nhằn cơn năm tháng
tay ôm mầm hạn hán
cấy sa mạc tim khô
gai nhớ mọc ngây ngô
nhọn, xương rồng tâm tưởng
con chim tình yêu đứng
trên nhánh mỏng cuộc người
ngậm hạt phù hư tươi
vọng âm trầm tiếng hót
nắng buồn. mưa vui. trót.
đời lịm ngọt vết dao
kỷ niệm ửng gầy hao
nhuộm hồng cơn duy mạc
lũ, chuyến đời mưa hắt
tạnh chiu chắt triền quên
ký ức thủy triều lên
rong rêu màu đá tủi
sông cạn miền khe suối
hơi thở cuối, tìm... nhau
Hồ Ẩn Văn