ngọng cứng những lời thơ
đã lâu rồi không mần thơ
cổ họng cứng thiệt không ngờ
cố rặn hoài không thành tiếng
chỉ rè rè, ứ ứ khua...
em chết rồi chôn ngoài kia
ta quên rồi con đường về
rừng thêm rậm trong hồn mạt
mưa nặng hạt rát thân quê
em mót cười khi mắt nhắm
ta trợn trừng tròng trắng căng
vọt tình ra như xẹt nắng
buồn nhú chồi như đọt măng
nhớ ngày xưa ta chưa ngọng
nhời thơ ta xưng tụng em
em phùng phình như bong bóng
rên hừ hử nói không thèm...
không thèm nghe ta tán tỉnh
làm điệu bộ cứ ngu ngơ
giờ ta ngọng em lính quýnh
thèm được chết ngọt trong thơ
tiếc rằng ta quên mần thơ
cổ họng cứng thiệt không ngờ
cố rặn hoài không thành tiếng
chỉ rè rè những âm khua
lê du miên