cơn gió xôn xao
Trời không mưa sao lòng anh vẫn ướt?
Nắng tháng năm về đọng giọt ưu phiền
Con đường dài hồn cây lá ngả nghiêng
Đưa anh đến thêm một ngày hiu quạnh
Trời có mưa cho nỗi buồn mọc nhánh?
Cho vần thơ hòa điệu nhịp mưa rơi
Ngồi cùng anh làm cơn nhớ không rời
Bàn ghế trống vẫn một đời câm lặng
Em qua phố trong ngày mưa nhớ nắng
Nhìn mùa xuân khoác áo bỏ đời đi
Bước chân về trăm ngả rẽ phân ly
Có chợt thấy tâm hồn mình ướt sũng?
Đường hoàng hôn nghe tuổi vàng chín rụng
Anh nhìn đời bằng đôi mắt phía sau
Bỗng gặp em trong ngày nắng nhạt màu
Như cơn gió xôn xao hồn thơ nhỏ