khung cửa hẹp
      
      
      
      
        Khi cánh cửa gương mở ra 
cơn gió ùa vào nghe tiếng chim hót 
căn phòng thêm sinh khí 
cánh cửa đã đóng chặt ngày đêm 
sợ bụi bặm và tiếng ồn ào 
sợ cháu nhỏ và tôi ra đường 
đãng trí! 
Nên suối ngày tôi bị giam hãm trong căn phòng 
chỉ mười mấy mét vuông 
trang trí sát tường một chiếc ti vi 
nơi thành phố yên lành và đầy nắng 
tôi chẳng muốn mở ra xem vì biết rằng 
hình ảnh và lời nói toàn những điều gian dối 
của một bộ phận biên tập 
hợm hỉnh mê hoặc lòng người 
những bộ mặt trơ trẽn trước ống kính 
như con vẹt 
làm tôi ghê tởm đến rợn người 
lời thoại chẳng bao giờ nói đến sự thật cuộc đời 
đánh đồng giá trị nhân văn với lời phỉnh gạt 
như cuộc đời tôi với căn phòng chật hẹp 
Ngoài trời kia … 
nắng – gió 
lá rụng chao nghiêng và cánh bướm nô đùa 
tôi ước riêng mình một giây, phút 
Tự - do.