mẹ làm tượng đá trông con
      
      
      
      
        Chúng đã bay đi mất 
Tổ không còn chim con lao nhao đòi mồi
Như hôm nao mẹ còn tha cọng rơm bắt sâu non nuôi từng đứa
Chúng đã đi hết rồi ư
Căn nhà bỗng trống như đồng hoang hết lúa
Lửa tắt ngúm câu ru mẹ hò
Nhạt nhẽo nồi cơm
Bây giờ mùa nào cũng là mùa đông
Mẹ ngồi im làm pho tượng đá 
Rêu phong đã phủ kín
Tận tim
Nỗi nhớ mong có lúc thành rễ 
Chôn mẹ qua đêm mộng thường
Con không còn thấy
Bước chân xưa mẹ dẫm muôn trùng
Đưa con vượt núi
Có những hên xui trời đất nào hiểu thấu
Những khuya lơ đâm nhói cơn buồn
Mẹ làm tên tù binh 
Đeo gông cùm tình thương buộc gói 
Khi mẹ con mình đã đứt giây 
Ờ, đứt giây rốn
Rồi
./.
HKKM
09/30/2007