ly rượu tháng tư
Uống đi chớ, rượu mời sao không uống
Mỗi một năm ta có ngày nầy
Ngày trời long, đất lở, chia tay
Ta khăn gói kiếp tù sau cuộc chiến
Đời quá khó, bạn bỏ đời khốn khó
Sao trở về để thẹn núi cùng sông
Ba mươi năm dư, hề ba mươi năm
Chỉ nửa cuộc trần có chi đáng kể
Ta ư ! mười năm tù đày cùng cực
Sá chi cuộc đời dâu bể hôm nay
Uống nữa đi dù là rượu độc
Ta sắp cạn bầu cho tiệc hôm nay
Tiệc của người, tiệc của trần ai
Ai mặc kệ, ta mừng người xa xứ
Đừng hỏi ta, những ngày xưa cũ
Qua hết rồi thuở gối đất nằm sương
Ta hận ta làm người buổi nhiễu nhương
Ta hận đời hận khắp muôn phương
Bởi sông, núi là mồ hoang mả lạnh
Có phiền ta đưa bạn đi quanh
Để bạn biết cuộc trần dâu bể
Chỗ nầy là mồ chôn quá khứ
Nơi kia là thành quách điêu tàn
Bạn đang ngồi chỗ của vạn người quen
Đã chết trận mà mộ bia không còn nữa
Bên kia núi là mặt trời rực đỏ
Cháy một màu màu máu tháng tư
Biển sau lưng xác trôi nhiều năm đó
Đến bây giờ biển vẫn còn tanh
Uống đi chớ, rượu từ hôm thua trận
Ta để dành mời khách phương xa
Rượu rất đắng bởi lâu rồi ruồi nhặng
Bám vào đây làm ô uế cả đời
Bạn không uống, vậy thì ta uống
Bởi rượu nầy cất từ máu với xương
Của ba mươi năm hơn đoạn trường
Và ta uống mừng người xa xứ.
nguyễn-thanh-khiết
(2009)