Xuân tàn, trăm hoa rụng. Xuân tới, trăm hoa nở. Tuổi đến tóc lại bạc. Việc đời cứ thế xuôi. Dù núi đao hay biển lửa. Ta vẫn chính là ta. Dù phù du hay phù sa. Dù bấp bênh hay lặng lẽ. Dù đau thương hay an nhàn. Thì thế...
Nếu biết trăm năm là hữu hạn. Vậy tại sao ta không sống cho nhau. Buồn làm chi những lời thiên hạ. Ngồi xuống đây, ôm ấp tình si. Nếu biết trăm năm là hữu hạn. Cớ gì ta không sống hạnh phúc. Biết đâu mai ta tỉnh giấc...