ở arcadia, nói lời tạm biệt
Trong khoảnh khắc
Chợt thấy ta là người
Và người là núi
Dưới chân
Sóng xô
Sóng đẩy
Những con sóng giục giã
Bủa vây
Thét gào tìm đến
Hãy cho ta thêm một lần nữa
Gửi lại người nơi này
Lời tạm biệt
Của một ta viễn du ngày mai
Trên vùng biển thời gian
Ngày
Ngày vốn lạc loài lênh đênh
Đêm
Đêm vốn không cùng mông mênh
Cho trắng xóa mong manh
mọi niềm tin
hạnh phúc
Nên ta sẽ không bao giờ giữ được gì đâu
Nên ta sẽ không bao giờ kể được gì đâu
Khi người sừng sững ở nơi này
Đã muôn đời thấu hiểu
Vì sao
Khi xưa ta về
Có ngang dọc in hằn
Gió cát sói mòn hư hao
Dấu vết của những lời lang thang thề hẹn
Trôi nổi qua đủ mọi chân trời
khát khao
nguy biện
Hành trang
Đã và sẽ đá sỏi hành trang nào
Ta nguyền bỏ lại hết
Cho ngàn sau
Cuồn cuộn từ đáy tận cùng một hồng hoang
Những con sóng còn bủa vây kéo tới
Vang dội dưới chân người
Lời thiên cổ nói
Trong tiếng vỡ trùng khơi ban đầu
Có ta góp phần khởi thủy.
rung động
Địa chấn một niềm đau
Nhớ người,
rạn nứt...