(chưa có tựa)
hỡi ơi con quạ bay về núi
rớt ở trời nao tiếng hững hờ
Lâu lắm, lòng em như biển lặng
Lòng anh, đầu núi gió không lay
Hai ta, y hệt thơ Bùi Giáng
Cuối ngõ, đầu đường, ai nhớ ai!
Lâu lắm, lòng em như đá tảng
Lòng anh mờ mịt lớp rong rêu
Vậy mà cổ tích, người ta nói
Đời có hai người…sống để yêu!
Biển lặng, khác chi là biển chết?
Đầu non mây đứng, cũng Thiên Thu!
Thì khi đá vỡ ra thành cát
Mấy lớp rong rêu hóa bụi mù…
Em ạ, nhiều khi anh lãng mạn
Sao lòng em lại cứ trơ trơ?
Hỡi ơi con quạ bay về núi
Rớt ở trời nao tiếng hững hờ?
Anh vẫn làm thơ rất dễ thương
Tại sao em nhỉ? Phải chăng buồn?
Đây đâu phải chốn mình nương náu
Mà biết đâu là chỗ Cố Hương!
Anh ước nửa đêm ghềnh sóng vỗ
Nửa đêm anh thấy mặt trời lên!
Ước mơ toàn chuyện trong Kinh Thánh
Anh chẳng còn nghe nữa tiếng em!
Một chiếc máy bay vừa cất cánh
Bao người về lại chỗ ra đi!
Biết thân tị nạn là hiu quạnh
Ngọn núi – lòng anh…bỗng phẳng lì!