truờng áo tím
Anh vẫn thích những ngày còn bé nhỏ
Những chiều mưa buồn trốn học theo em
Ôi! Truờng Trưng Vuơng áo tím ngoan hiền
Mà thuở đó anh thuờng qua rất vội
Anh lét lút như một nguời có tội
Anh rụt rè như thuở mới muời hai
Anh nguớc nhìn em tóc xõa bay dài
Rồi một thoáng anh nhìn đi chỗ khác
Em bé nhỏ không bao giờ tàn ác
Chủ Nhật buồn cho anh nhớ làm sao
Anh rưng rưng nghe tình cảm dâng trào
Và tập viết tên mình trên sách vở
Anh nhẹ hái một cành hoa tím nở
Thuở ban đầu anh thầm lăng trao em
Anh chờ em khi đuờng phố lên đèn
Vuờn Bách Thảo ngoan hiền trong giấc ngủ
(Anh câm nín đi trong lòng vũ trụ)
Những vì sao buồn rét muớt xô quanh
Những cánh hoa me nằm ngủ bên đuờng
Anh thầm lặng đi bên truờng áo tím
Em bé bỏng đôi môi hồng đỏ chín
Anh ghét thầm bà giám thị phạt em
Mắt long lanh em buồn bã bên thềm
Anh đau đớn nhìn em mà chả nói
Hoa và lá thầm thì khẽ hỏi
Em có buồn ... em có ghét anh không ?
Trời đang mưa sao gò má em hồng
Mai anh đến đợi chờ em nữa nhé!