dù đêm trăng không mọc
Từ biển đêm thăm thẳm
giọng trẻ hát đồng dao
không phải lời hoan lạc
nhưng là tiếng kêu gào
Những câu thơ được hát
trong tuyệt vọng âm thầm
Nhưng chữ là than lửa
ném vào mặt lương tâm
Nên hồn tôi bỏng rát
Trong vật chất âm u
Nên trí tôi thức tỉnh
Trong danh vọng ảo mù
Buồm của anh rách nát
Bởi bao đợt sóng nhồi
thì xin anh hãy vá
bằng những miếng da tôi
Dù đêm trăng không mọc
nhưng mắt trẻ là sao
Trái tim tôi là bến
xin anh cứ bơi vào
Ôi bằng ơn thượng đế
được uống nước mắt nhau
để dịu đi cơn khát
giữa biển đời thương đau
Nếu bút anh đã gẫy
hãy mài nhọn xương tôi
Chấm máu tôi mà viết
về lương tâm con người.