đêm camly ôm đàn uống rượu một mình
Thế gian chết hết chỉ còn đêm
và một mình tôi với cây đàn
rượu lẫn sương trào lăn chiếu đá
trăng mờ nghiêng ngả phía đầu non
Rượu làng sàng chôn chửa ngàn năm
tình chửa thiên thu, mộng chửa vàng
đêm buông sâu tiếng đàn run rẩy
Độc hành! chếnh choa''ng giọng đâm ngang
Đêm xưa... đêm xưa... thương Đặng Dung
đêm xưa... đêm xưa... Đường Minh Hoàng
a ha! đời ta thanh gươm cùn
về đâu... về đâu... đâu hồng nhan?
Ai hát cùng ta? rừng chất ngất
những vọng âm từ cõi thiên thu
trời vơ''i đâ''t, ta và cây cỏ
còn hay tan bờ bãi sương mù ?
Rượu nhạt trăng tàn ta hoá đá
ngồi nghêu ngao vỗ miết cây đàn
đêm không no''i hình như đêm biết
cho người: giọt sương trắng chờ tan.