bước đuổi
Tự bao giờ, bước vẫn đuổi theo
cho kịp thời gian, thời đại
Thời đại sanh lầm
Thời gian ta chẳng có
cả không đủ có để qua ngày!
Bao giờ như bây giờ, cái-ngã đuổi chạy
theo những khuôn mặt
những tình yêu cứ mãi trốn!
- chắc sợ ta cầm giữ
(như cá sợ cắn câu, chim ngại lồng!)
Thành thử ta cứ hoài bắt bóng
đuổi theo tiếng buồn
và cái vui thì mãi khỏi tầm tay
Cái chờ không đến
việc không đợi cứ mãi quẩn quanh,
cả ở lại, dù không mời!
Bước đuổi, cứ những bước chạy
trốn tiếng động mơ hồ, những niềm vui không xứng
trốn tiếng ai, những tình bạn muốn thôi
bước tới, bước lui
rẽ trái, ghẹo phải
vẫn những bước đuổi chạy
cả những khi lý tưởng đời tưởng đã đến gần!
Từ lâu, chạy, bước, đã mỏi
mong mau đến
nhưng kiếp người đã mòn chân
mong có ai cản bước
ta sẽ không còn phải đuổi bắt!
Ta muốn thở cái thở nhẹ nhàng - như bài thuốc
được ngồi lại bên cầu
nhìn thời gian trôi!
bên đồng cỏ xanh rì,
được an nhiên, ở một nơi nào đó!
Một chỗ khác, dẫu cô độc
miễn không là chốn tạm dung
cũng không cả quê hương buồn phiền!
Stop!
30-4-1999