uẩn khúc
Người con gái ôm bó cúc vàng đi về hướng parking
Em giật mình, chợt hỏi
Mùa Thu đã tới tự bao giờ
Em vốn là người hay lẫn lộn giữa thực và mơ
Trong tình yêu cũng nhiều lần nhầm lẫn
Nhưng chưa hề một lần hối hận
Cuộc sống ngắn ngủi Cuộc đời thì vô tận
Ly cafe Starbucks trong tay đã nguội dần
Vài chiếc lá vàng cuộn thốc dưới chân
Em vẫn đứng yên bất động
Dưới những tàng cây khô khốc
Người ta không thể tự nhiên mà khóc được
Người con gái ôm bó cúc vàng vẫn đi về phía trước
Mùa thu rơi lại phía sau
Và em vẫn đứng đó với nỗi đau
Của cuộc tình không lối thoát
Có một loài chim hay cất lên tiếng hát
Khi gai nhọn xé tim mình trong những bụi mận gai
Phải chăng đó chỉ là huyền thoại ?
Người con gái khuất xa, còn em đứng lại
Khăn choàng nâu, lá khô nâu và giọt cafe nâu
Em tự hỏi
Nếu mai này khi cúc phai màu
Thì muà Thu sẽ đi về đâu ?