tự ngẫm
Có hoàng hôn loang dần chiều
Sương trắng mầu khói trắng
Có người khóc cho mình
Bên bờ đá phủ rêu
Đất níu chân vô định
Thắt lòng khi đông sang...
Sức tưởng tượng đã bay đi
Từ ô cửa những mắt buồn
bụi bặm
Một ngày xa , một ngày gần
sẽ chết
Dở dang ngang trời đầy
tín hiệu
Điều gần gũi chính là điều
ly biệt
Khúc tình thư chỉ là vẫn
mơ hồ
Hồng Như