người lính già trong công viên nơi đất khách
Trưa nắng công viên,
Uư phiền giăng mắc.
Nơi này là đất khách,
Ghế đá buồn thân lếch thếch, lang thang.
Lê tấm thân tàn,
Anh lang bạt gió,
Hồn thênh thang bỏ ngõ,
Đếm tháng ngày vàng võ ngón tay.
Xưa anh nhớ những ngày,
Hăng say màu chiến thắng,
Vùng tuyến đầu không vắng,
Đám quân thù gục ngã, phơi thây.
Mùi tử khí bao vây,
Khói mù bay khắp lội
Ban đêm vò tăm tối,
Ngày bối rối xác xơ,
Khoảnh khắc buồn anh chợt nhớ tuổi thơ, Không được hưởng mùa xuân vì chinh chiến.
Ánh mặt trời trong cánh rừng cô quạnh, Không đủ soi từng gương mặt lạnh căm.
Mắt nhạt nhoà, trông quê Mẹ xa xăm, Có vợ hiền âm thầm ôm gối lẽ.
Ba mươi năm buồn tẻ,
Nghe đạn xé màn đêm,
Chỉ mong ước một niềm:
Quê Hương thôi chinh chiến.
Để anh về âu yếm,
Ôm vợ trọn vòng tay !
* *
*
Nhưng chiến cuộc đổi thay,
Tháng Tư đầy uất hận
Vợ anh ngày lận đận,
Tìm lối đến thăm chồng
Miền Bắc quá xa xăm,
Mưa nhọc nhằn lệ đổ.
Hơn mười năm đau khổ
Lăn lóc lạnh trong tù,
Người lính buồn tự hỏi đến bao giờ ?!
Nuốt chua xót, hoen lệ mờ uất hận
Những bạn bè áo không che thân lạnh
Chén cơm thừa nuốt vội, có mà ăn.
Không một chút ăn năn,
Lệ không tràn khoé mắt,
Hoàng Liên Sơn lạ hoắc,
Sớm sương mù, đêm lác đác mưa rơi.
Quân bạo tàn ngu ngốc chỉ tuân lời,
Dương mặt thú, quần bảnh bao, chân đất !
Con của anh nhìn cha, rồi cúi mặt, Tuổi ngây thơ, nào có tội tình chi !
Mẹ đã già, mặt mang dấu khắc ghi, Tóc bạc trắng, ôm ghì con ngây dại
Những tháng ngày còn lại,
Anh đến được nơi đây
Từ vũng lầy, tăm tối bủa vây,
Đây nắng ấm, huy hoàng Cali ấm.
Nắng ban mai toả sáng,
Không u ám dù mưa !
Tiếng gọi, giọng cười xưa,
Trẻ vui đùa khắp chốn.
Anh ngước nhìn những toà nhà cao rộng, Có hàng cây đầy trái chín gió lung lay.
Bên kia hàng rào, sân cỏ ướt men say, Cành hoa đỏ mỗi ngày khoe sắc thắm.
Nhưng tim anh buồn lắm,
Ghế đá trải nỗi buồn
Ở xứ này, ngôn ngữ bất đồng,
Tìm công việc, anh nhủ thậm khó quá.
Xuân qua rồi đến Hạ,
Lá rụng vàng, anh biết đã vào Thu.
Những con đường trong mưa bụi âm-u,
Rồi Đông đến, sa mù trong giếng mặt
Lòng anh quay quắt,
Se thắt niềm đạu
Quê xa vẫn lắm u-sầu,
Bên này quả đất cũng màu xác xơ !
Tuổi thơ đã lắng,
Bạc trắng mái đầu.
Quê hương anh đâu ?!
Ôi sầu quạnh quẽ !
Mười năm xa Quê Mẹ,
Anh làm lại cuộc đời,
Nhặt từng chiếc lá rơi,
Bồi hồi nơi Xứ Lạ
Linh Đắc
Kính Tặng Trung Tá Pháo Binh HHP, người lính buồn ngồi trong công viên chờ giờ làm việc mà tôi đã được nói chuyện cùng anh và viết lên bài thơ này