hồn trăng
Có một mùa Trăng về đêm lạnh buốt
sáng lung linh chết đắm giữa vườn hoang
này tiếng gió vang chi lời trong suốt
tựa tên đời, cắm phập cứa hồn đau
Trăng treo với, ôi tầm tay xa khuất
níu mây trời, ảo mộng, vậy mà thôi
giữa thinh lặng gió cuốn hồn đi mất
để xác thân lạc loài nơi bến đời
Phải màu Trăng ! tươi trong vòng khép kín ?
nên dốc lòng đổ ngược ngập tiếng mưa
sương hạt đọng thấm dần hồn câm nín
thầm thì bên xé nát lời gió đưa
Trũng vòng nôi vùng đêm ru giấc ngủ
Trăng sắp tàn chuyển bước nối ngày qua
kiếm thêm gì khi con nắng vàng ủ
hồn giá rét vẫn mùa tan theo bóng