bôlêrô cho chiều không anh
Ra đường như một thói quen,
Tôi khoác áo màu vàng đi vào quán cafe vàng
Ngồi ở chiếc bàn màu vàng duy nhất
Bên kia dòng xe cộ, cây dầu buổi chiều xoay tròn những quả khô
Anh biết đấy, hoa dầu tháng năm bắt đầu vàng
Góc phố cũ quên lời tình tự
Bụi thời gian đã hoá rêu xanh
Anh biết đấy
Ngày mùa mưa buồn như sợi chỉ
Càng kéo càng đau
Sợi chỉ màu vàng cột ta vào nhau
Tự nguyện
Mùa khô sắp qua rồi
Những ngõ đời ươn ướt
Không phải là nước mắt tôi đâu