vô đề
Anh trót để tình yêu tuột mất
Xin em đừng tha thứ hay giận hờn
Hoa ly vàng cọ chân anh như nhắc
Buổi chiều buồn sóng trắng biển Quy Nhơn
Anh đã để em ra ra đi vô cớ
Đến một ngày không thể hiểu vì đâu
Em hút bóng dừa xanh vai khép gió
Không bao giờ quay lại mối tình đầu
Anh đã để ngôi sao bay khỏi cát
Biển xanh êm mãi chớp sáng vòm trời
Điều có thể đã biến thành không thể
Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi.