lời phạm thái
Chiều nay lạnh, ta mơ về Nương Tử
Vội vàng chi rời gót ngọc vân du
Cánh hoa rơi tan tác mảnh trang thu
Kìa gốc liễu bên đường xưa tàn tạ
Chưa hương lửa đã làm ra xa lạ
Để ôm sầu, ta trọn kiếp thương đau
Nương Tử ơi, oan thác bởi vì đâu
Không ngăn được hai hàng châu lã chã
Ôi chí lớn ngang tàng trong thiên hạ
Đựng chưa đầy đôi mắt của Giai Nhân!
Chủ Quán đâu? Ta ghé bước phong trần
Mau đem rượu năm vò thơm hảo hạng
Ha! Ha! Rượu! Rượu cho quên ngày tháng
Quên đau thương, ta nán đợi chữ Thời
Nhắc làm chi chuyện non nước đầy vơi
Kiếm trong vỏ để lâu ngày hoe rỉ
Ta chợt tiếc đường gươm xưa tuyệt kỹ
Ôi Tiêu Sơn Tráng Sĩ buổi chiều nay
Rượu năm vò sao chưa thỏa cơn say
Năm vò nữa, rượu đâu, ta uống nữa!
Quỳnh Như hỡi, chưa cùng ta hương lửa
Vội vàng chi cho đắm ngọc chìm châu
Để trọn đời Phạm Thái phải đeo sầu
Ta uống nữa cho đời ta tàn tạ !
Ôi chí lớn ngang tàng trong thiên hạ
Đựng chưa đầy đôi mắt của Giai Nhân!
Nhắc làm chi chuyện nước với chuyện dân
Dân với nước! Mặc! Ta say cái đã !
Thơ với rượu! Gã Chiêu Lỳ xỏ lá
Chí Phục Lê đành bỏ lỡ thời cơ !
Ta thấy ta hèn nhát cứ đợi chờ !
Thời bỏ lỡ, chết già nơi Đất Khách!
Gươm Phục Quốc đêm ngày đeo bên nách
Ta thấy ta đeo nhục ở bên mình!
Ta thấy ta lì lợm thật đáng khinh!
Và, ta thấy ... Chiều nay ta buồn bã
Ôi chí lớn ngang tàng trong thiên hạ
Đựng chưa đầy đôi mắt của Giai Nhân!