chưa trang điểm
Không điểm trang bằng nỗi buồn người lớn
Son phấn ngượng ngùng em chẳng quen tay
Mắt chưa kẻ vài cái nhìn dối trá
Môi chưa tô dăm bảy nụ hôn hờ
Em là em như trăm năm đã vậy
Nửa ngực phập phồng một trái tim non
Vẫn dung dị như những điều thật nhỏ
Hồn xôn xao bởi tâm thức chưa mòn
Phiền muộn cũ chừ nhẹ rơi như phấn
Thoáng qua đời thăm thẳm một vệt son
Bài học mới em dạy ta: cho, nhận
Nửa trái tim chưa trang điểm vẫn còn