điên rồi
em gieo tiếng ta ca câu biền ngẫu
núi thì cao khói sao lấp mặt trời
sao hôm nay lòng sầu quá đi thôi
nhìn bát hương ta nhớ nhang còn dở
áo sổ gấu tay sao mong vá đoạn
pháo nổ rồi còn đứng đó chờ xuân
đêm ngột ngạt như thần chết bần lần
nhặt gạch đá ta chất thành hoang mộ
lòng hoang tàn ta bất nhất quanh đây
như đứa trẻ vấn vương xin thanh kẹo
cầm trong tay bạc bể lẫn hoa ngàn
ném vứt hết chỉ xin lòng khoan khoái
cầm lót tay miếng bánh cháy sao hoan
nằm trải ra trong tạo hóa bình an
chẳng bất trắc chẳng phòng ngừa hoạ dữ
trong bóng mây quên sạch trắng ngày buồn
ai kệch cỡm phấn son xin cứ mặc
ta che thân cây lá nhặt trong rừng
rồi nhặt quả nhặt hoa ăn đỡ dạ
dò từng bước tìm về chỗ lọt lòng
nằm chết gục ở ngang đồi sương trắng
hoa yêu đương ôm một bó vẫn hồng
.