k. và em mười tám
Tình rất cũ, bởi vì buồn rất mới
buồn rất cũ, bởi sầu em thành ngọn
tưởng xa thật rồi
mà vẫn nhớ một bàn tay
Một bàn tay ngày xưa cho anh nắm
cái tuổi muời tám trong veo quá
chưa biết môi hôn
chưa dám hẹn hò
Anh gõ cửa hồn em
rồi ra đi rất vội
một cái gật đầu
mở ra vạn ngày đau
Có bao giờ anh nghĩ đến ngày sau
em vẫn nhớ đến anh
như muôn vàn ngày truớc
Có bao giờ
anh hiểu sự đợi chờ
là đánh đổi bằng cả một thời con gái không anh?
(mà chắc là anh chẳng bận tâm
đại duơng là nhiều dòng sông gộp lại
tóc em dẫu dài,
nhưng tình ta rất ngắn
thì có đáng gì, phải không anh? )
Em và anh
rồi cũng như em và chấm chấm
anh và chấm chấm
một đóa hồng
một thỏi chocolate
một bàn tay
một lời hứa
một chuyện tình
một dư luận
một dòng nuớc mắt
một nguời nhớ
và một nguời quên
Thì rồi cuối cùng
em vẫn ở đây
chỉ để làm một điều thừa thãi
là... nhớ đến anh