đêm chao động
Đêm choàng dậy nghe tiếng reo...điện thoại
Lòng bồi hồi nhưng chẳng ngại lắng nghe
Bên đầu dây một tiếng thở nặng đè
Giọng quen thuộc rụt rè: "em xin lỗi"
Tựa một bên nhìn ánh đèn bật chói
"Có chi đâu, ai tội vạ ai sai"
"Anh hỡi anh, sao đêm nay quá dài
Em lầm lủi lỡ tay gọi anh đấy"
Nói đi em, xin hãy đừng áy náy
Chớ trách mình cho những phút xa xưa
Đừng trao anh những lời lẽ bằng thừa
Mau ngưng lệ kẻo chính anh phải khóc
Nói ra đi, có phải đang khổ nhọc
Có phải em đang lưu luyến ngày nào
Nói đi em cho thỏa bớt nỗi đau
Anh hiểu chứ đêm nào mà không lạnh
Từ lúc em đi, mưa lòng anh chưa tạnh
Từng nỗi sầu nối tiếp những sầu vương
Anh bơ vơ như một kẻ lạc đường
Anh cố lắm nhưng đường chừ trăm ngả
Bao can đảm để chẳng hề gục ngã
Để cho em an phận một kiếp người
Và riêng em một cuộc sống vui tươi
Ai có hiểu, tiếng cười kia còm cõi
Em im lặng trong phút giây bối rối
Rồi từ sau một tiếng nói: "ngủ chưa?"
Em vội vàng khẽ nhẹ tiếng và thưa
Thôi anh nhé, cám ơn anh, anh nhé!
BTN