cái tình
Trở mình, đêm nhẹ thiếp
Nhả độc vào hương mai
Những viên tròn rụng mất
Nhanh như lụi tàn đời
Con đường chưa kịp mỏi
Vấp ngã lời ăn sương
Bàn chân cùn, vương ướt
Nhàu nát hơn chiến trường
Trên mầm tay mọc nhánh
Móng vuốt nhọn cấu quào
Vết thuơng nằm tự vá
Máu cũng biết gầy hao
Cái tình như túi áo
Thiếu thốn cho tay vào
Khi mùa thương ăm ắp
Từng náo động đổ trào
Tháng ngày rồi mẻ, sất
Quên khuấy cả trời cao
Một hôm rồi lạc thõm
Nghĩa địa vắng tênh nào
cpsn