em gái cafê
Hỡi cô em hiền dịu dễ thương
Tuổi em còn nhỏ mà bỏ trường,
Giúp việc suốt ngày luôn bận rộn
Mười bảy tuổi đầu, hưởng gió sương.
Thĩnh thoảng ghé qua tôi để ý,
Đôi mắt buồn em luôn giấu kĩ
Ngoài mặt luôn cười khi khách đến
Sâu tận tâm hồn thì đã lụy.
Em có hay hồn em dã mất
Niềm vui tuổi thơ chưa có thật
Sống lẽ với đời, giết thời gian
Tưởng để bên lề, nhưng chồng chất.
Những tưởng cuộc đời tôi khó nhọc
Nhìn cảnh em thì anh đây mốn khóc
Mỗi lúc tâm tình em bày tỏ
Thương quá em à, cô gái nhóc./.