bài thơ dịu dàng ơi
DỊU DÀNG ƠI
Đại dương hỏi tôi có sợ sóng biển chăng
Tôi nhẫn nại đợi triều lên thăm bờ cát
Thăm vỏ ốc mọn nghìn lần qua bão táp
Vẻ vô ngôn vốn chất chứa bao lời
Vầng thái dương bảo tôi hãy tin lấy mặt trời
Và đêm đến hào quang nồng giấc ngủ
Giữa thao thức nhỏ nhoi vì tinh tú
Chính lung linh soi lối muộn màng chân
Năm tháng dặn tôi thương mến mùa xuân
Tôi ngơ ngác chọn đông nên xuân chừng bối rối
Bởi rét buốt đã nhận hết phần nông nổi
Nhường xuân xanh thêm tươi đẹp muôn phần
Những mỡ màu gọi tôi về quỳ tạ dòng sông
Hạt phù sa vun bồi nên vóc hình khoai lúa
Tôi ngược lên nguồn cúi hôn con suối nhỏ
Chính róc rách kia hằng nuôi lớn mênh mông
Hôm người hỏi tôi điều gì cần được nâng niu hơn
Tình yêu của người, hay đời tôi , đáng quý
Tôi chọn tôi - đành ngùi xa buổi ấy
Đâu hay rằng chính người
là cả cuộc đời tôi .
ĐCĐ