đêm quỳnh hoa
ĐÊM QUỲNH HOA
người vui như lược
người hiền là gương
mỏi thăng trầm bèo giạt với mây trôi
tôi lại làm hạt mưa dại
gõ lên cửa muộn phân trần cùng phấn sáp
tôi mãi tìm tôi
tôi trong men nồng
người hằng trường sinh
bằng ánh nến hồng lạp
nhen lại từng tế bào cảm xúc
với tôi bóng vách lung linh
đêm đăng quang khuê các đượm hương quỳnh
ĐCĐ