hạ lạnh
HẠ LẠNH
Nắng qua vùng cao nghiêng buổi
Em về quên tóc tơ riêng
Dã quỳ ruộm trưa dốc bụi
Vô hương vàng ngại vai mềm
Hạ ngọt ngào trên tóc em
Xuống môi ngân cong tiếng hát
Bước anh theo dòng kẻ nhạc
Nốt sol réo rắt mùa màng
Em mang nắng thăm cao nguyên
Áo len ngang đồi xanh vạt
Tháp thô anh như nâu đất
Chờ người ngón mịn chân qua
Hè ươm nắng lạnh Lâm Hà
Chia nhau miền sương một nửa
Trưa nay theo mùa về phố
Nắng vàng một nửa em mang.
ĐCĐ